Bao lâu rồi mình chưa về nhà? Bao lâu rồi mình chưa gặp lại những người thân thương nơi cũ? Có những chữ yêu đơn giản chẳng cần thành lời.

Sau tất cả những gì chúng ta chờ đợi, phía cuối con đường phải chăng là hạnh phúc, là hoa?

Như một ngày trở về nhà thấy Má cười hiền bên bếp bắt nồi cơm trưa, thấy Ba ngó nghiêng ngoài vườn hái mớ rau mồng tơi nấu nồi canh với mướp. Như buổi sáng thức dậy hôn nhẹ lên má người thương rồi bước chân ra phố. Chỉ vậy mà thấy mình quá đủ niềm tin dù đời tất bật, dù nỗi lo cơm áo.

Cảm ơn vì đã cho tôi được đến trong bầu trời này. Cảm ơn những hạnh phúc của bao gia đình nhỏ quanh tôi. Một tiếng gọi ba gọi mẹ của cô bé Uyên ở vườn mắc ca cũng cho tôi thấy niềm tin vào điểm tựa. Cảm ơn vì được dạy dỗ để nên người.

Mỗi ngày chỉ một lần hoàng hôn xuất hiện, có người thấy, cũng nhiều người không thấy. Mỗi một cuộc đời chỉ có một ngôi nhà thật sự để quay về, có người trân trọng, cũng nhiều người lãng quên.

Thật nhiều yêu thương đơn giản trong mỗi ngày đi qua. Chỉ là, mình chưa kịp bớt đi những vội vã.
Thể loại : ẨM THỰC, DU LỊCH