Những buổi sáng thức dậy không còn nghĩ cho riêng mình, lặng nghe bên ngực trái thầm đau, về bản tin trên báo, về những người ra đi.. như những cánh chim thiên di dù mùa đông chưa đến..
Những buổi sáng ngồi đây và nhìn cuộc sống của triệu người trên thế gian này. Ta hiểu được giá trị của một bàn tay. Biết dang ra khi người kia cần nắm. Biết lau dùm một giọt nước mắt. Vì thương.

Những ngày tháng chỉ cần sống cuộc đời bình thường. Bên cạnh người thương, nấu cho nhau một bữa cơm, hay mua dùm một viên thuốc.. Vậy mà, đang có bao nhiêu người chẳng dễ dàng được bên cạnh nhau, chẳng dễ dàng gì có thể gặp gỡ để sẻ chia.
Ta ở đây, nhìn thấy nhau chỉ còn qua màn ảnh nhỏ, chẳng cách nào bước tới. Ta ở đây, nghe rõ nhịp tim người thương nơi xa. Cầu chúc nhau bình an, hơn tất cả những hi vọng trên đời.

Nắng của ngày mai rồi vẫn nắng lên thôi. Người còn được bên cạnh, hãy trân trọng. Người đang xa nhau, nghĩ về nhau để thấy mình cần nhau đến thế. Mình có thể gọi tên từng người thương, chậm thôi, như một đứa trẻ học nói. Và trấn an nhau "bình yên nhé, ta học cách yêu- thương- lại- từ- đầu, miễn là sau lần chia ly này còn nhìn thấy nhau".

Lúc mình gắng mỉm cười và tự nói "không sao", là lúc trái tim đau xé lòng chứ không ít.
Giá như có thể vẽ được một vòng tròn chở che mà mọi khổ đau không bao giờ vượt qua được nét bút. Có phép màu nào nhắm mắt lại mở ra, tất cả những nỗi đau đã qua chỉ là giấc mơ thôi nhỉ?!
Thể loại : ẨM THỰC, DU LỊCH