Rồi một lúc nào đó ngước nhìn lên bầu trời còn xanh, ta thầm biết ơn mà không ước mong điều gì thêm nữa. Đến tiếng chim cũng dặn ta phải cảm ơn mỗi sớm mai còn thức dậy, còn thấy đời nắng mưa.

Nếu tôi gặp anh Khoa ở vườn cà chua thân gỗ tầm đôi ba năm về trước, có lẽ ánh mắt đã không u sầu như bây giờ - ánh mắt như chờ đợi một người nắm tay chỉ giùm một con đường khác giữa bóng đêm. Người nông dân trước đây mừng vui được bao nhiêu với những nông sản mùa mới giống mới, thì thời thế đẩy xô không được như mong đợi, thất vọng đến nhường nào.

Có thể cuộc mưu sinh cơm áo không diễn ra như ý mình. Khi ta biết ngoái nhìn quá khứ và mỉm cười trên những mất mát thất bại là khi ta biết mình bắt đầu sống cuộc đời đầy hi vọng như bầu trời kia vốn dĩ xanh.

Không ai đem nỗi buồn niềm vui ra so sánh giữa thất bại hay thành công của bao người. Bởi cuộc đời chúng ta mỗi khác, nhưng nỗi lòng từng người đều không đáy như nhau, biết nỗi đau của ai to lớn hơn ai.
Có người lấy thất bại để soi mình ở tương lai với ngày còn trẻ dại. Mặt khác, cũng có những nỗi buồn làm người ta nghĩ suy đến bạc tóc mỗi ngày.

Liệu bên kia có phải là nắng ấm hay không? Ta thì đang đứng bên bờ tối của cuộc đời. Ta hi vọng một ngày mặt trời qua đây.
Ta tin, mai sẽ là một ngày khác
Thể loại : DU LỊCH